Nhóm dịch Crescent Moon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty (Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch

Tue Aug 01, 2017 1:20 pm
First topic message reminder :

Thực định chung thân

Tác giả: Xuyên Bạch

Người dịch: Tùy Nhã, Kidlove

Thể loại: Sinh tử văn, cổ trang, mỹ công x cường thụ, HE

Độ dài: 26 chương

Giới thiệu truyện:

Một vương gia tiêu sái do kén ăn nên bị bệnh.

Hắn là một đầu bếp bình dị không tên tuổi nhưng đồ ăn lại lọt mắt Vương gia tiêu sái, cao ngạo kia. Sau đó hắn cũng bị Vương gia kia ăn luôn, còn dựng dục đời sau cho Vương gia.

Để biết thêm chi tiết, các bạn hãy đọc "Thực định chung thân"


Được sửa bởi chungtolabengoan ngày Tue Jan 15, 2019 8:29 pm; sửa lần 1.

chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Ngày tham gia : 14/07/2017
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty CHƯƠNG 11

Tue Jan 15, 2019 8:36 pm
Dịch: meomoon86




“Ô...”


Nhìn gia khỏa trong tay nhất thời ủ rũ xuống, Minh Đồng đột nhiên sinh lòng thương tiếc, cặp mắt mơ hồ cũng thanh minh không ít. Nhìn bộ dạng nam nhân bị mình cưỡng ép xâm chiếm trước mặt này đang khóc thút thít, rõ ràng hiện thực không hề ăn khớp nhau, nhưng Minh Đồng lúc này lại cảm thấy đau lòng. Thân thể nam nhân cao lớn đó dường như bị đau đớn va chạm, chân thon dài cứng cáp bị đè ở trước ngực, chỗ bị buộc tiếp xúc đang bị phơi bày ra.  Chỉ thoáng cúi đầu nhìn, Minh Đồng đã nhìn thấy rõ cái miệng nhỏ đang chứa nam căn của hắn. Màu phấn đỏ mà nhỏ yếu, lúc này đang phun ra nuốt vào hết sức chống đỡ với hung khí.


Minh Đồng dùng ánh mắt cao cao thượng thượng nhìn xuống thấy tất cả, sự sung sướng lại càng dao động vọt tới, trong mắt phượng mang theo một tầng sương mù hàm tình lưu động câu hồn người, sau đó hắn thẳng lưng tiến vào. Xen vào gắt gao dây dưa trong dũng đạo chật hẹp cùng tràng bích nóng hổi như muốn hừng hực thiêu đốt người vậy. Một hồi Minh Đồng rút ra đẩy vào khiến Nam Lạc chân mày đã nhíu chặt lại thêm chặt hơn, rồi từng tiếng khàn khàn ngâm thấp quấy rối lòng người, mỗi lần hầu kết trượt theo nơi cổ họng hắn lại khiến Minh Đồng càng khó kiềm chế.


Minh Đồng chiếm đoạt càng thêm phần nóng bỏng, hắn ham muốn tiếp tục tấn công, một lần nữa đem người nam nhân vừa cao lớn vừa đáng thương ăn vào trong bụng.


Dịch nóng theo dũng đạo bắn vào chỗ sâu nhất của Nam Lạc. Minh Đồng mặt đỏ bừng cuối cùng cũng tiêu tán đôi chút, hắn cũng không để ý nam căn vẫn còn nằm trong dũng đạo ấm áp kia mà một tay ôm chầm lấy eo Nam Lạc, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, tựa vào ngực người kia, lập tức thiếp đi.


Minh Đồng lần đầu mở mắt, hắn còn nghĩ rằng mình vẫn nằm trong mộng. Hắn nhắm mắt lại, tiếp đi thêm lần nữa. Chỉ chốc lát sau, hắn lại lần nữa tỉnh dậy. Lần này, Minh Đồng không thể không cứng ngắc quay mặt sang cẩn thận quan sát, hắn chỉ hy vọng đây là cảm giác khó chịu sau khi say rượu.


Ngay khi hắn giật giật người thì phát hiện nam căn của hắn vẫn còn nằm ở trong ** của người nào đó, mà cảm giác xao động tình dục lại khiến hắn không nỡ bỏ đi, hắn thậm chí còn cảm giác được bên trong vẫn còn mềm mại thắt chặt hắn.


“Đáng chết...”


Một đêm thỏa thích đối với Minh Đồng mà nói cũng chỉ bình thường giống như hắn ăn cơm mà thôi, chẳng qua đối tượng lại đột nhiên biến thành Nam Lạc thành ra là chuyện hỏng bét. Minh Đồng hung hãn mắng, nhưng đối tượng chửi rủa lần này là chính bản thân hắn.


Cẩn thận rút người ra, bạch dịch từ bên trong dũng đạo liên tiếp tràn ra, chất dính nhờn vẫn còn đọng lại bên trên nam căn của hắn, nhìn như thế nào cũng đầy mê hoặc muốn lấy mạng người.


Dụ, dụ hoặc? Loại nam nhân này thì từ trên xuống dưới có nơi nào có thể dụ người hoặc dính người chứ?!


Minh Đồng đen mặt bước xuống giường, cứ như vậy trốn đi.


Cho đến ngày thứ ba hắn mới dám trở về phủ, Minh Đồng vẫn như cũ cảm thấy mấy ngày trước đó bản thân hắn nhất định là bị tẩu hỏa nhập ma nên mới cảm thấy nam nhân như vậy mới là tràn đầy sự hấp dẫn? Mà mấy ngày nay hắn ngủ đêm ở chỗ mấy tên nhạc quan, dáng người uyển chuyển mà hắn lại không thể nổi lên thú tính, hắn sợ rằng bản thân mình đã bị bệnh vào giai đoạn cuối rồi.


Minh Đồng ủ rũ cúi đầu mới vừa ngồi xuống ghế đã nhìn thấy trên bàn bày ra những món ăn mà hắn thích nhất, món măng khô hầm nhìn rất bình thường nhưng thủ nghệ chế biến lại rất phức tạp, màu vàng thơm ngon của nem rán giòn cũng không kém.


Minh Đồng ngơ ngác nhìn những thức ăn này, đột nhiên hắn cảm thấy giống như có vật gì cứng ngắc chặn ở nơi cổ họng khiến hắn khó thở, khóe mắt thì chua xót.
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty CHƯƠNG 12

Tue Jan 15, 2019 8:36 pm
Dịch: meomoon86


Biên: Tùy Nhã




Cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiến vào bưng cơm xào trứng chỉ có Nam Lạc.


Minh Đồng vừa nhìn thấy Nam Lạc thì có cảm giác lúng túng xấu hổ, nhưng ngay từ đường nhìn đầu tiên, Minh Đồng đã vòng vo nhìn xuống ——


“Ai bảo ngươi vào?”


Minh Đồng chắc chắn chủ ý này là của vị tổng quản bụng bồ dao găm đang muốn xem náo nhiệt, lúc mấu chốt đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Minh Đồng hận cắn răng.


“Chuyện hôm đó... Bổn vương sẽ bồi thường cho ngươi.”


“Không, không, ta không có sao. Vương gia bị trúng xuân dược, ta dĩ nhiên nên vì ngài giải độc, đổi thành người khác ta cũng sẽ làm vậy!”


Biểu tình của Nam Lạc rất thành khẩn cùng câu nói sau cùng kia khiến Minh Đồng rất không vui, sắc mặt hắn đen thêm vài phần giống như có kẻ thiếu thuế điền thổ mấy năm không trả hắn vậy, “Bổn vương là uống say! Không phải trúng xuân dược chó má gì đó!”


“Thối lắm” một tiếng, Minh Đồng phiền não gãi đầu một cái, “Nói chuyện với một kẻ thô thiển như ngươi cũng hại Bổn vương phải nói những lời thô tục.”


Đôi mắt Minh Đồng chợt lóe lên một nét bi thương, tịch mịch rồi lại biến mất ngay trên khuôn mặt Nam Lạc. Minh Đồng càng thêm tức giận hơn, “Tóm lại, Bổn vương sẽ bồi thường cho ngươi, bất luận là vàng bạc hay thứ khác, Bổn vương cũng sẽ thỏa mãn ngươi.”


“... Ta không cần.”


Minh Đồng không hiểu bản thân hắn vì sao có thể vứt bỏ sự hơn thua dưới con mắt đơn thuần của người này. Hắn muốn vứt bỏ hết khí giới áo giáp trốn thoát khỏi tầm mắt của Nam Lạc: “Bổn vương đã cho ngươi một lời hứa hẹn, sau này ngươi nghĩ xong rồi thì hãy tới nói cho Bổn vương.”


“Còn nữa, sau này chỉ cần trù tử của ngươi, an thủ bổn phận.”


Minh Đồng không biết hôm đó có phải mình quá nặng lời hay không, hắn chỉ biết sau mấy tháng liền đều không hề gặp lại nam nhân kia. Nếu như không phải vì mỗi ngày đều có đồ ăn thức uống thì người kia thật sự giống như đã biến mất vậy, một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy.


Cuối cùng hắn cũng không đành lòng, thật ra mỗi ngày hắn nhìn màu sắc thức ăn mỗi bữa thật giống như đang tố cáo chỉ trích hắn vậy, mà mỗi ngày đôi mắt đen tinh khiết kia cũng luôn ẩn hiện trong đầu hắn.


Minh Đồng nhìn từng chiếc lá cây héo khô bay theo gió ở phía ngoài cửa sổ, dù hắn đang ở trong ngôi nhà ấm áp nhưng vẫn cản thấy từng cơn rùng mình ở ngoài kia.


Nam nhân kia… Chẳng lẽ hắn đang ở bên ngoài bổ củi ư?


Minh Đồng liếc mắt nhìn vị tổng quản ở bên cạnh, hắn chậm rãi ngồi dậy, cái chăn theo động tác của hắn mà rơi từ trên vai xuống, thân thể thon dài trắng trẻo lộ ra hơn nửa, nhìn vào thật sự rất có phong tình. Chẳng qua, tổng quản nhiều năm qua dù nhìn một cái cũng không thèm vì vậy cũng khiến cho mỹ nhân ít nhiều suy sụp.


“Người nọ thế nào rồi?”


“Vương gia hỏi chính là...”


Ánh mắt tổng quản tỏ vẻ ngạc nhiên khiến Minh Đồng rất tức giận, chẳng qua gần đây vị tổng quản này lớn lối không kiêng dè sợ hắn, lúc này đang nhìn hắn cứ như biểu tình muốn nói “Vương gia, ngài cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa sao?”


“Bắt đầu từ mùa đông này, phát thêm cho mỗi nhà một chút than gỗ tránh để bàn dân nói Bổn vương đãi ngộ bạc bẽo với người làm.”


“Dạ”, tổng quản cung kính khom người nói phải, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên và hỏi Minh Đồng: “Chỉ không biết mới vừa nãy rốt cuộc Vương gia hỏi tới là người nào?”


“... Là tên trù tử đó.”


“À, thì ra người Vương gia nói tới là Nam Lạc!”


Cuối cùng tổng quản còn rất rõ ràng nghe được tiếng nghiến răng xác thực của người nào đó, vì vậy ông có chút rầu rĩ bận bịu làm xong việc, mới nói ——


“Hắn vậy mà lại lớn bụng, cũng không biết hắn còn có thể tiếp tục làm thức ăn cho Vương gia được hay không nữa?”
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty CHƯƠNG 13

Tue Jan 15, 2019 8:36 pm
Dịch: meomoon86


Biên: Tùy Nhã




Lời tổng quản vừa nói ra khiến Minh Đồng hoàn toàn ngây người, ước chừng nửa khắc sau, hắn mới giương mắt hỏi, ánh mắt vẫn mang theo sự mơ màng: “Bụng? Ngươi nói ai lớn bụng cơ?”


Tổng quản lúc này thật sự muốn trợn trắng mắt, hắn rất muốn nói “Chính là ngài đã làm lớn bụng hắn!” nhưng sau mấy lần mấp máy cuối cùng cũng vẫn không nói ra, hắn chỉ có thể trợn to hai mắt biểu tình giống như kinh ngạc——


“Đầu bếp đó đã mang thai hơn bốn tháng, chẳng lẽ Vương gia ngài không biết?”


“... Bổn vương làm sao sẽ biết!”


“Nhưng bụng của hắn không phải là do Vương gia ngài…”


Lời cuối cùng của tổng quản bị ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng của Minh Đồng mà im lặng. Đó là đôi mắt diễm lệ cùng khuôn mặt vặn vẹo sắp không nhìn ra hình. Minh Đồng mấy phen muốn mở miệng nhưng đều bị nghẹn lại cổ họng, mồm miệng lanh lợi giờ này như kẻ nói lắp, lâu sau hắn mới vất vả nặn ra được một câu: “Vì sao hắn lại không đến nói cho Bổn vương biết!?”


“Vương gia không phải chính miệng ngài nói với trù tử kia rằng ‘chỉ cần làm thức ăn đồ uống của ngươi, an thủ bổn phận.’ Sao nam nhân dân dã kia lại không biết những trò lừa bịp như một khóc hai nháo ba đòi tự tử, hai*”


* tiếng thở dài


“Vậy, người đâu rồi! Ngươi vì sao không sớm tới báo cho ta?”


Trên mặt Minh Đồng đã căng tới tím bầm, hắn cắn răng nghiến lợi chất vấn vị tổng quản, tổng quản lúc này lại đột nhiên như vả thêm cho hắn một cái, tự lẩm bẩm: “Mới vừa rồi còn thấy hắn lúc đun nước bị té nhào một cái, cũng không biết đứa bé có xảy ra chuyện gì không nữa?”


“Cái gì?!”


Minh Đồng bật dậy đứng lên, “Ngươi còn quản chuyện đứa bé bị làm sao không, Nam Lạc, hắn có bị thế nào không? Mau, mau, mau đi truyền thái y tới!


Minh Đồng  lo lắng đi đi lại lại ở trong thư phòng. Hắn cũng chẳng tâm chí đâu để ý tới tổng quản, mới vừa rồi, lúc tổng quản rời đi còn rất thâm ý mà mỉm cười.


Lần đầu tiên, Minh Đồng cảm giác được sự chờ đợi dài đằng đẵng khó chịu như thế nào. Hắn mấy lần muốn phóng tới căn phòng kia xem người kia như thế nào, nhưng mấy lần đều không dám bước đi bước đầu tiên. Tâm tình của hắn lúc này như đứng đống than ngồi đống lửa, tim đập rộn từng hồi. Minh Đồng mấy lần dài cổ nhìn ra ngoài phòng nghe động tĩnh, hắn muốn nhìn thấy bóng người của tổng quản trở về, hắn lúc này ngay cả tác phong, hình tượng của bản thân cũng không màng, chỉ cảm thấy rất khó chịu, cốt yếu là không thể không nhẫn nại.


Cuối cùng, tổng quản cũng đứng trước mặt Minh Đồng, đem những lời thái y nói lặp lại một lần, Minh Đồng vẫn như cũ không cảm thấy yên tâm mà hỏi lại mấy lần, đợi khi xác định được nam nhân kia không bị làm sao hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


“Mặc dù chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng dù sao đó cũng là tôn tử đầu lòng của Bổn vương, ngày sau nhất định phải cẩn thận trông chừng.”


(Mèo: Hừ, chả biết anh có bao nhiêu đứa con trưởng rồi nữa đâu)


“Vương gia, ngài không phải vừa nói rằng không cần để ý đứa bé kia như thế nào sao?”


Tổng quản dùng ánh mắt vô tội nhìn Minh Đồng khiến hắn có chút xấu hổ, lúc sau hắn lại một lần nữa sừng sộ lên nói: “Tóm lại, ngày sau để cho hắn nghỉ ngơi, chuyển hắn tới Minh Đức Hiên, phái thêm vài tên chân tay lanh lẹ tới hầu hạ, mỗi ngày hầm nhiều đồ bổ cho hắn, cũng không cần để ý tới tiền bạc.”


Minh Đồng liếc mắt nhìn tổng quản, cố ý giải thích: “Dù sao đây cũng là con trai trưởng của Bổn vương.”


Kết quả là, động tĩnh này quá lớn, hiển nhiên khiến cho cả vương phủ vốn trầm mặc đều có chuyện tán gẫu.


Nào là một trù tử không có phân nửa nhan sắc chỉ trong một đêm leo lên trăm người, lại còn có thể được vào ở trong phòng ngủ của Vương phi —— Minh Đức Hiên, còn được mười tên tỳ nữ lanh lợi nhất phủ, mười tên nội thị, tất cả chỉ vì một trù tử tên Nam Lạc!


Dưới những ánh mắt thay nhau nhìn mình, Nam Lạc chỉ có thể kéo cao cổ áo của mình một chút mà đi theo sau lưng tổng quản Vương phủ.
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty CHƯƠNG 14

Tue Jan 15, 2019 8:37 pm
Dịch: meomoon86


Biên: Tùy Nhã




Một đêm được cưng chiều nhưng con chim sẻ lại không bay được lên cao, sự cưng chiều chẳng qua chỉ là Nam Lạc nghĩ vậy thôi.Sau khi tất cả mọi người đều biết chuyện, cuộc sống của Nam Lạc có chút khổ sở. Cũng thật may mắn có tổng quản luôn chiếu cố tới hắn, cho nên cũng chỉ một vài lời nói phỉ báng truyền tới, hắn không hề để tâm.


Đột nhiên xảy ra chuyện mang thai một hài tử đã từng khiến hắn vừa sợ vừa hoảng, không có ai nói cho hắn biết hắn phải làm như thế nào, hắn lại không thể tìm người kia để hỏi ý kiến người đó. Mỗi ngày một trôi qua, bụng Nam Lạc cũng dần dần lớn hơn đến lúc không còn hình dáng như lúc đầu thì trong lòng hắn lại chợt thấy vui sướng.


Trong cơ thể hắn có một hài nhi, mặc dù đây là một chuyện rất kì lạ, nhưng hắn vẫn rất mong chờ từng ngày trôi qua. Lại khiến hắn đột nhiên nghĩ tới phụ thân hắn khi còn sống, ánh mắt của phụ thân nhìn hắn rất ôn nhu, từ ái. Bàn tay phụ thân hắn sần sùi sờ sờ cổ hắn, vuốt ve lên gương mặt hắn, đây là phần trí nhớ mơ hồ ngày bé của hắn nhưng từng ngày này rõ ràng mang theo sự ấm áp dị thường.


Chỉ có điều, vì kéo dài tính mạng của Trương nãi nãi mà hắn cần tiền mua dược liệu, cũng vì điều này mà hắn mới bán mạng trở thành người của Vương phủ, khách điếm nhỏ do phụ thân lưu lại cho hắn cũng bị hủy hoại ở trong tay hắn.


Cuối cùng hắn vẫn không thể nhịn được.


Trước khi Minh Đồng xuất chinh, hắn có một điều không thể yên tâm chính là người kia. Chỉ cần mỗi lần hắn nhớ tới người kia, trong đầu sẽ phiên giang đảo hải xuất hiện rất nhiều hình ảnh khác nhau, mà những hình ảnh đó sẽ khiến tâm tình hắn xúc động mãnh liệt.


Minh Đồng vừa vào đến sân Minh Đức Hiên thì đã thấy Nam Lạc đang một mình đi bước nhanh vòng qua vòng lại ở trong sân nhỏ. Nhất thời mồ hôi lạnh cũng chảy ra, hắn vội vàng đem Nam Lạc ôm vào trong ngực, sau đó tức giận trừng mắt hung ác nhìn ——


“Mang thai còn đi nhanh như vậy! Coi như ngươi không để ý tới chính bản thân mình nhưng cũng phải cân nhắc đến con trai của Bổn vương chứ!”


“À, ta chẳng qua nếu cứ ở trong phòng sẽ cảm thấy hoảng loạn mà kìm nén, quản gia đại nhân lại không chịu cho ta ra khỏi viện tử. Thật ra thì ta không sao cả, ta còn có thể đun nước, bổ củi…”


“Không được! Tất cả đều không được làm!”


Minh Đồng không hề cảm thấy bản thân hắn ôm một nam nhân trong ngực sẽ có bao nhiêu quỷ dị, lại càng ôm càng chặt, “Ngươi hiện nay mọi việc kể cả ăn cơm, uống nước, thay quần áo đều phải có người phục vụ, mỗi ngày ngươi đều phải nằm ở trên giường cho Bổn vương, cái gì cũng không được làm! Nếu sau khi Bổn vương trở về nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện gì, Bổn vương sẽ mang tất cả những người hầu ở đây mang đi bán vào thanh lâu.”


Minh Đồng lạnh giọng, dáng vẻ lại hung ác khiến tất cả mọi người đang ở trong và ngoài phòng đều chỉ biết câm như hến, thế nhưng mọi người đều không ngờ rằng Nam Lạc lại khiển trách vương gia: “Vương gia, ngài sao có thể làm như vậy được! Bọn ta, những người làm đều không phải làm thứ gì cũng dễ dàng, thảo nào khó trách ban đầu những người ở ngoài phố đều nói các người, những kẻ là Vương gia cao cao tại thượng đều chỉ là những kẻ tàn bạo vô nhân đạo, sinh tồn cực khổ của những người làm như chúng ta một chút đều không hiểu được.”


Minh Đồng không đợi Nam Lạc nói xong, hắn đã cảm thấy đầu mình choáng váng, khuôn mặt nghiêm nghị trở nên tím bầm, “Ngươi ngươi ngươi”.


Minh Đồng nói mãi không thể thành câu, đến khi phải rời đi thì vất vả lắm mới có thể thốt ra được một câu: “Ngươi, chẳng lẽ Ngươi không muốn hỏi xem Bổn vương định đi đâu sao?!”


Minh Đồng nhìn ánh mắt mờ mịt của nam nhân mà trào thua, hắn mở miệng nói: “Vì giúp tiểu tử Minh Niệm kia đi đánh giặc Nhung, Bổn vương sẽ phải dẫn ba chục ngàn hắc giáp ngự kỵ cả ngày và đêm chạy tới Mẫn Hãn bình nguyên, ngươi ở nhà phải tự chiếu cố mình thật tốt… Khụ, giúp Bổn vương có con trai.” Minh Đồng vừa dứt lời thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty CHƯƠNG 15

Tue Jan 15, 2019 8:37 pm
Dịch: meomoon86


Biên: Tùy Nhã




Minh Đồng cảm thấy thật mất mặt khi bỏ chạy như vậy, sao hắn có thể có cái hành động ngây thơ thế chứ càng nghĩ càng khiến hắn cảm thấy xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất. Thậm chí, nếu thêm một lần nữa thì hắn cũng biến mất vô ảnh vô tung.


Chỉ là, khi Minh Đồng thấy một thân binh ôm một bọc quần áo đến trước mặt hắn đột nhiên cảm thấy dường như có chút nghẹn ở cổ họng, hắn cảm thấy mình nghẹt thở, tim cũng đập nhanh hơn. Trong bọc quần áo màu nâu có mấy chục cái bánh bao và bánh nướng mới vừa ra lò, cho dù cách vải vẫn thấy phỏng tay. Mùi thơm xông lên mũi hắn, dù không cần nói hắn cũng biết những thứ này xuất từ tay ai, chỉ là nhìn như vậy, hắn cảm thấy mùi thơm lần này có sự bất đồng so với những lần trước.


Minh Đồng nhìn sắc trời chưa sáng rõ, sau đó hắn từ từ bọc thật chắc bọc quần áo một lần nữa rồi mới buộc chặt lên người mình.


Trên ngực hắn đeo một bọc quần áo lớn nhìn thật quỷ dị, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của hắn. Minh Tông bên cạnh cười nhạo hắn rằng dù một đứa bé mười tuổi đứng ở ngoài đường cũng xem thường hắn, nhưng Minh Đồng lại kiên quyết một đường để trang phục như vậy. Minh Tông mấy lần khuyên hắn nhưng cái bọc kia vốn bọc kín, chỉ thi thoảng thấy Minh Đồng ăn một cái bánh bao trắng khiến nước miếng của Minh Tông giàn giụa.


“Đệ cũng muốn ăn!”


“Không cho.”


“Huynh có nhiều như vậy!”


“Nhiều nữa cũng không cho.”


“Có người làm huynh trưởng như huynh sao?!”


“Bổn vương cũng không muốn có một người em trai như đệ.”


“Ngây thơ!” (Mèo: hai anh em ấu trĩ)


“Ăn ngon thật.”


Đoạn hội thoại không chút ý nghĩa này mỗi ngày đều được hai người lặp đi lặp lại mấy lần, nhưng bất luận thế nào, Minh Đồng vẫn bảo vệ bọc lớn y phục như thói quen. Cho đến khi hắn suất lĩnh ba chục ngàn hắc giáp ngự kỵ đi đường vòng đến hậu phương đánh úp địch, trong tầm mắt tạo thành thế trước giáp sau công, cuối cùng bọn hắn cũng tiêu diệt hầu như toàn bộ địch Nhung ở cửa khẩu khiến những tên còn lại tháo chạy về Mạc Bắc.


Một đường vội vàng gấp rút truy binh còn gặp phải trời mưa như thác lũ, mưa to khiến đất cát bị bùn lầy khó đi, cũng khiến cho Minh Đồng cùng hắc giáp nếm nhiều đau khổ. Nước mưa cũng làm ướt nhẹp bánh bao, điều này cũng làm bao tử hắn khó chịu nhưng dù sao ăn cũng vẫn còn rất ngon.


Lúc hắn ở một mình, trong lòng hắn lại suy nghĩ tới nam nhân tên Nam Lạc kia. Cái cảm giác đau khổ vì nhớ nhung quấy nhiễu này hoàn toàn đánh sụp tâm ý của Minh Đồng.


Chiến sự vừa kết thúc, Minh Đồng vội vàng mang theo vết thương ngàn dặm trở về.


“Quản gia đại nhân, Vương gia hắn hình tình sao rồi? Có khá hơn chút nào không? Cháo kia Vương gia có ăn qua không?”


Nam Lạc nâng bụng ở dưới bếp vội vội vàng vàng, khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hắn vì bận bịu mà vội tìm chỗ trốn. Hắn bây giờ không còn nhanh nhẹn như ngày thường, khi hắn vừa mới chống sau lưng dời tới bên trạm chén thì người cũng đã tiến vào. Cũng may người đi vào là quản gia, người thường ngày vẫn phá lệ chiếu cố Nam Lạc. Nam Lạc vội vàng mang theo thân thể vụng về nghênh đón quản gia, hắn không ngừng vội vàng hỏi thăm tình huống của Minh Đồng. Quản gia nhìn Nam Lạc vừa mới khẩn trương tìm chỗ trốn, hắn nín cười, vội tiến lên đỡ hắn.


Đây là trù phòng tâm đắc của Vương gia, bình thường có rất nhiều người không có nhiệm vụ không thể bước vào. Mà từ sau khi Vương gia bị thương trở về từ chiến trường, nơi này không được bước vào nửa bước, đầu bếp trong vương phủ đã sớm bị đuổi đi, nơi này cũng không còn ai có thể tới đây.


“Vương gia tình hình đã tốt hơn nhiều. Từ ngày hôm qua, sau khi Vương húp cháo do ngươi làm, tình huống đã bắt đầu chuyển biến tốt. Mới vừa rồi, sau khi Vương gia tỉnh lại còn đem tất cả cháo ta bưng tới toàn bộ húp hết, Ngài còn nói chưa ăn đủ?”


Quản gia sợ Nam Lạc lo lắng nên cũng không vòng vo, toàn bộ tình huống của Minh Đồng đều nói thật cho Nam Lạc biết.


“Quá tốt, Vương gia hắn có thể ăn được đồ thực sự quá tốt. Nếu không đủ thì nơi này còn có rất nhiều.”


Nam Lạc vừa nghe thấy Minh Đồng đã chịu ăn uống thì khuôn mặt còn khẩn trương lo lắng, nhưng lại nghe nói hắn vẫn chưa ăn no thì lập tức vui vẻ. Nam Lạc nhấc cái màn che đậy một cái mân, lại múc từ trong chảo món cơm xào trứng đủ màu vàng, xanh, hương thơm ngây ngất đưa cho quản gia.


“Quản gia đại nhân, phiền người đem cơm xào trứng cho Vương gia ăn. Ta chuẩn bị chút điểm tâm, nếu như Vương gia còn muốn ăn gì, làm phiền người nói cho ta, ta lập tức làm ngay?”


“Nam Lạc à, ngươi cũng đừng nữa bận làm việc nữa. Vương gia hắn vừa vặn thức dậy, ngài ấy không thể ăn nhiều như vậy đâu.”


Quản gia nhìn Nam Lạc đứng ở trong bếp đổ mồ hôi trán lại không tự chủ lấy tay lau trán, nhịn không được có chút đau lòng, vội vàng khuyên hắn. Nếu không phải Vương gia bị bệnh lạ ngoài trừ Nam Lạc có thể cứu y, quản gia cũng quả thực không muốn để Nam Lạc  vác theo bụng to ở trong phòng bếp làm những thứ này.


“Ta không có chuyện gì. Ngài mau đưa cơm xào trứng cho Vương gia ăn đi? Vương gia hắn sợ là nóng lòng chờ ăn rồi.”


Nam Lạc dùng ống tay áo lau mồ hôi, lại dùng lực đập hai cái hôm ở sau lưng, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười thật thà.


“Được rồi, ngươi nhớ về sớm một chút nghỉ ngơi đấy? Có chuyện gì phải kêu người đến tìm ta.”


Quản gia nhớ tới ánh mắt đói khát của Vương gia khi vừa mới ăn cháo xong nên quản gia cũng không dám trì hoãn lâu hơn. Sau khi nói mấy câu như chiếu cố thì ông cũng vội vàng bưng cơm xào trứng đi.


Sau khi quản gia đi, Nam Lạc  lại làm tiếp mấy món điểm tâm mà bình thường Minh Đồng thích ăn. Sáng nay vừa rời giường, Nam Lạc cảm thấy sau lưng đau sương sườn nhưng khi hắn nhớ tới Minh Đồng đang bị bệnh, hắn vẫn cố gắng tới phòng bếp thật sớm để nấu cháo. Vào lúc này, eo của hắn đã đau nhức và rất khó khăn để đi lại, mà bụng hắn giống như cũng đang muốn tụt xuống. Đứa bé ở trong bụng rất không an phận thỉnh thoảng đá động hắn.


Nam Lạc không nghĩ là tới lúc này hắn sắp sinh, hắn chỉ cho rằng mấy tháng này được nuôi tốt nên mới cảm thấy mệt mỏi khi làm vài chuyện nhỏ. Nhưng có điều hắn vẫn luôn cố kỵ lo lắng cho đứa trẻ trong bụng nên định chuẩn bị làm xong những món điểm tâm này hắn sẽ đi về nghỉ.           Nhìn lửa đốt sắp không đủ, Nam Lạc chống lò bếp từ từ đứng lên, hắn đi đến bên tường cầm củi. Có lẽ vì mới trông bếp có chút lâu nên Nam Lạc cảm thấy hai chân mình có chút tê dại, không thể làm gì khác, hắn đành vịn tường cùng đồ trong nhà để chống người đi ra nơi chất củi.


Minh Đồng xuất chinh mấy tháng, trù phòng cũng đã rất lâu không người xử lý, củi chất ở góc tường đã dùng hết rồi. Nam Lạc  lại định chống tay sau lưng đỡ bụng từ từ ngồi xổm xuống lấy củi đốt ở trên đất. Nam Lạc  cầm củi đốt, hắn mới vừa đứng lên, liền cảm giác bụng mình  chợt có một trận co thắt đau đớn. Hắn không đề phòng ngã ngồi xuống đất.
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty CHƯƠNG 16

Tue Jan 15, 2019 8:38 pm
Dịch: meomoon86


Beta: Tùy Nhã




Minh Đồng xuất chinh mấy tháng nên phòng bếp này cũng thật lâu không có người xử lý, củi chất ở góc tường cũng đã dùng hết rồi. Nam Lạc không thể không chống tay sau lưng để đỡ bụng từ từ ngồi xổm người xuống để lấy củi đốt nằm ở trên mặt đất. Nam Lạc cầm củi đốt, hắn mới vừa đứng lên, liền cảm giác bụng mình có một trận co thắt đau đớn. Hắn không đề phòng nên bị ngã ngồi xuống đất. Nam Lạc bị sợ mà choáng váng, hắn ôm bụng ngồi ở dưới đất, động một cái cũng không dám động. Qua nửa nén hương, cơn đau bụng cũng dần dần rút đi, trên người hắn cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, mọi chuyện đều bình thường. Nam Lạc đưa tay thử vận động, khi thấy hoạt động vẫn rất linh hoạt thì hắn mới vịn tường từ từ đứng dậy trở lại bên bếp và thêm củi vào lửa.


Nam Lạc không biết trận đau bụng kia biểu thị cho cái gì, hắn sợ đứa bé trong bụng hắn có gì sơ xuất nên hắn cũng không dám miễn cưỡng làm nhiều việc nữa. Hắn đoán củi đốt cho vào bếp thang đã đủ nên dời đến ngồi trên một cái ghế đê nghỉ ngơi. Nhưng ai ngờ rằng trận đau kia mới chỉ là bắt đầu, Nam Lạc vừa mới ngồi xuống ghế và chuẩn bị xoa xoa bụng để trấn an đứa bé đang vui vẻ đạp trong bụng thì lại có một cơn đau khác lại tiếp tục. Lần này thì Nam Lạc rất hoảng, hắn lo lắng nghĩ liệu có phải đứa bé trong bụng hắn muốn đi ra ngoài hay không? Vương gia xưa nay đối với ẩm thực có yêu cầu rất cao, cho nên đối với phòng bếp chuyên dụng đều không cho hạ nhân ở lại. Mà chính viện thì lại cách cách xa nơi này. Trong ngày thường nếu không có nhiệm vụ thì nơi này không có nhiều người tùy ý ra vào, hắn sợ rằng lúc này trừ hắn và quản gia thì cũng chẳng có ai dám vào trù phòng. Coi như hắn có phá giọng kêu người thì cũng chẳng có ai có thể nghe được.


Nam Lạc mặc dù không biết sinh con như thế nào, nhưng lúc trước khi hắn còn ở trong nơi ở của dân nghèo, hắn thường xuyên được nghe các lão nhân gia lải nhải câu nói: “Sinh con giống như đi qua quỷ môn quan, con dâu nhà ai khó sinh mà không có chứ.” Bản thân Nam Lạc vốn vô thân vô cố, chỉ một cái mạng của hắn thì hắn cũng không sợ chết, nhưng hắn lại lo lắng không biết đứa trẻ có thể bị làm sao không… Hắn nhớ trước lúc Vương gia sắp xuất chinh có nói với hắn phải cố ý để ý đứa bé này, Vương gia nói đây là con trai trưởng của Vương gia nên nhất định phải cẩn thận. Nếu đứa bé này thật sự có vạn nhất, hắn biết giải thích với Vương gia như thế nào đây. Nam Lạc cảm giác đau đớn ở bụng tạm ngừng, vì vậy hắn giùng giằng từ trên ghế bò dậy định tìm người cầu cứu.


Chẳng qua là Nam Lạc vừa bị mới bị một trận đau đớn khiến tay chân như nhũn ra. Lúc này bụng mặc dù không đau nhưng hắn cũng thật không còn cảm giác gì cả. Nam Lạc nâng bụng, mỗi một bước chân rời đi đều như phải sử dụng thời gian rất lâu. “Ách…” Còn chưa đi đến được cửa, bụng lại truyền đến một trận đau nhức. Nam Lạc vì muốn đi ra ngoài thật nhanh nên hắn cũng không vịn tường giống như lúc đi lấy củi vừa rồi. Lúc này Nam Lạc mới chỉ vô ý đụng vào tường mà đầu gối của hắn đã mềm nhũn, vì vậy, hắn té ngã trên mặt đất. Mặc dù Nam Lạc đã lấy tay che chở, nhưng bụng hắn vẫn bị va chạm vào nền gạch xanh dưới đất, vì đau Nam Lạc chỉ nhìn thấy trước mặt hoàn toàn là màu đen.


Minh Đồng mới vừa tới cửa đã nhìn thấy Nam Lạc cuộn tròn người, hai tay nâng bụng nằm ở trên mặt đất gần cánh cửa không xa. Minh Đồng chỉ cảm thấy trong đầu một trận nổ vang, thân thể hắn vừa mới khỏi bệnh, hắn cũng không nhịn được có chút chống đở hết nổi mà phải chống khung cửa điều điều nội tức. Minh Đồng vội vàng đỡ Nam Lạc từ dưới đất lên.


“Nam Lạc, Nam Lạc, ngươi thế nào rồi, mau tỉnh lại!”


Minh Đồng nhìn người ở trong ngực mình hai mắt nhắm nghiền, môi mín chặt thi thoảng mới kêu vài tiếng than nhẹ đầy thống khổ, không biết là Nam Lạc đang bất tỉnh hay là vẫn tỉnh. Minh Đồng vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của Nam Lạc, luôn miệng hô: “ Vương gia ~ Người mạnh khỏe ~ ừ ~ ngô ~~” Nam Lạc đang đau đến thất điên bát đảo, vừa nghe thấy có người gọi hắn, hắn mới cố gắng mở mắt ra. Cuối cùng khi hắn nhận ra người gọi hắn là Minh Đồng, hắn liền quên cả đau bụng, cũng quên luôn thân phận của mình, hắn đưa tay sờ mặt của Minh Đồng chỉ để xác nhận bản thân mình có phải đang nằm mơ hay không. Nhưng ngay sau đó bụng quặn đau đã đưa hắn trở về hiện thực.


“Nam Lạc, ngươi sắp sinh à?”


Minh Đồng nhìn Nam Lạc vừa kêu rên vừa nắm chặt vạt áo dưới bụng nên đưa tay kiểm tra bụng hắn. Hắn cảm thấy hai chân của thai nhi đập từng đợt cứng rắn dưới bàn tay hắn nên vô cùng sợ hãi.


“Ta, ta không hề~~ đau bụng ~~”


“Ngươi, ngươi rốt cuộc có coi Vương gia ta đây ra gì không? Ta đã bảo ngươi không được vào phòng bếp, ngươi tại sao chỉ coi là gió thổi bên tai hay không?!”


Minh Đồng nhìn Nam Lạc thống khổ, vẻ mặt mờ mịt mà còn sợ hãi, hắn lại vì nóng nảy mà bị đau tim, hỏa khí cũng tăng cao.
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty CHƯƠNG 17

Tue Jan 15, 2019 8:38 pm
Dịch: meomoon86


Beta: Tùy Nhã




Minh Đồng nhìn Nam Lạc thống khổ, vẻ mặt mờ mịt mà còn sợ hãi, hắn lại vì nóng nảy mà bị đau tim, hỏa khí cũng cũng tăng cao.


“Ta ~~ ta~~ ”


Nam Lạc là một kẻ vụng nói, hắn nhìn Minh Đồng nổi giận cũng không biết nên giải thích như thế nào. Bởi vì bị đau mà hắn chảy rất nhiều nước mắt, lúc này, cặp mắt hắn đều là thủy quang yêu kiều, nhìn thật sự là ủy khuất.


Minh Đồng đau lòng nhìn người trong ngực đang đau nhức, nhưng bản thân hắn cũng không biết phải làm gì bây giờ, lúc hắn nói, trên cánh tay lại dùng một chút lực để ôm Nam Lạc vốn cao hơn hắn, cũng cường tráng hơn hắn lên. Đột nhiên, người trong ngực hắn kéo lấy ống tay áo của hắn.


“Vương gia đừng, Ngài để ta xuống đi ~~ ”


“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?!”


Minh Đồng không hiểu cúi đầu nhìn lại Nam Lạc, hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Nam Lạc giờ phút này lại đỏ lên vì thẹn thùng.


“Ta, ta đang đau bụng, trên người rất bẩn ~~ ”


Minh Đồng nghe vậy lúc này mới cảm giác được quần áo của Nam Lạc đã ướt, trên nền gạch xanh mới nãy Nam Lạc nằm kia cũng đã bị ẩm ướt.


“Ngu ngốc, ngươi sắp sinh rồi, ngươi có biết hay không?!”


Trong nhà có thúc bá hắn đã có ba vị danh y, từ nhỏ hắn thường xuyên được nghe, thêm nữa hắn cũng thường xuyên xuất chinh xa trường, Minh Đồng với y đạo cũng có sự thông lược. Nhìn tình hình trước mắt của Nam Lạc liền biết hắn đã bị vỡ ối nên Minh Đồng không dám trì hoãn thêm nữa. Minh Đồng vội vàng ôm Nam Lạc sải bước đi nhanh về phòng mình. Hắn mới đi được một nửa đã thấy Nam Lạc ở trong ngực mình lay nhẹ cánh tay hắn.


“Vương, Vương gia, Ngài đi sai đường rồi ~~ hô hô ~~ ta, phòng của ta không phải đi đường này, không ở bên này ~~ hô hô ~~ ”


“Ngươi im miệng cho ta!”


Minh Đồng hầm hừ quát người không biết tình huống gì ở trong ngực mình, mạch máu trên trán căng cứng nhảy lên nhảy xuống. Nam Lạc bị hắn quát thì lập tức im lặng nên chỉ biết cúi đầu, cắn môi và kêu rên. Minh Đồng thở phào một cái, hắn lo lắng chỉ chậm một chút thì người trước mắt sẽ bị bất tỉnh, vì vậy hắn tăng nhanh bước chân. Hắn vì ngăn cản Nam Lạc bất ngờ ngất đi mà quát lớn như vậy, hắn đem người mang về và phải gọi ngự y tới để đỡ đẻ giúp Nam Lạc.


“Người đâu! Người đâu! Mau tới đây!”


“Hắn sắp sinh, tất cả mau tới đây cho ta!”


Minh Đồng một hơi ôm Nam Lạc bước nhanh trở về phòng ngủ, thậm chí còn cứng rắn dùng nội lực vận chuyển khinh công để chạy trở về. Vào bên trong viện, Minh Đồng dù thấy người nhưng cũng không thả chậm bước chân. Một đường vừa đi, vừa gọi lớn, đến khi đi tới giường mới dè dặt đặt Nam Lạc nằm xuống.


” Ừ.”


” Ừ.”


Hai ngự ý phụng mệnh chữa trị cho vết thương ở đai lưng nhiều ngày của Minh Đồng nghe Minh Đồng nói thì tự nhiên không dám thờ ơ. Bọn họ xách theo hòm thuốc, hai ba bước vội vàng chạy tới giường và ba chân bốn cẳng kiểm tra cho Nam Lạc.


Trong lúc nhất thời, quần áo trên người Nam Lạc bị cởi sạch sẽ, lúc thì chẩn mạch, lúc thì tìm vị trí của thai nhi, lúc thì lại kiểm tra **. Hai người ngự y xoa xoa bóp bóp trên người Nam Lạc khiến Minh Đồng không nhịn được mà nổi đóa, cũng may bọn họ dừng trước một khắc trước khi Minh Đồng thật sự nổi điên.


“Tình huống thế nào rồi?”


“Vương gia.”


Ngự y cầm đầu cúi đầu đứng ở mép giường, ý muốn bẩm báo Minh Đồng tình huống cụ thể của phụ tử Nam Lạc. Nhưng thần sắc hắn thấp thỏm giống như là có chuyện khó nói.


“Ra bên ngoài nói.”


Trong lòng Minh Đồng cả kinh, hắn thật sự lo lắng cho phụ tử của Nam Lạc, nhưng trên mặt vẫn cố gắng trấn định như cũ. Đuổi hai tên ngự y kia ra phòng ngoài, Minh Đồng mới kéo một chiếc áo ngủ bằng gấm đắp kín cả người Nam Lạc đang nằm ở trên giường.


“Ngươi trước nằm ở đây đã, không được lộn xộn. Ta lập tức sẽ trở lại ngay.”


“Ta, ta không sao. Vương gia ngài vừa mới khỏi bệnh, phải thật cẩn thận.”


Nam Lạc mới vừa trải qua một trận đau đớn, nên tinh thần bây giờ mới tốt chút. Hắn vẫn lo lắng cho thân thể Minh Đồng vừa mới khởi sắc nên vội khuyên hắn về nghỉ.


“Ngươi ~~ Bổn vương có chuyện còn chưa tới phiên ngươi quản. Ngươi là kẻ phải nằm cho ta mới phải!”


“Các ngươi nói mau, tình huống của phụ tử hai người bọn họ hiện giờ như thế nào? Có thể bình an đẻ thường hay không?”


Ra khỏi nội thất, sắc mặt của Minh Đồng lập tức biến đổi. Mặc dù hắn đã thấp giọng nhưng sự uy nghiêm không hề giảm chút nào. Hai vị ngự y đều bị sự nghiêm nghị tàn khốc của Minh Đồng dọa sợ mà cả chân tay đều khẽ run, đầu lưỡi cũng vì vậy mà có chút cà lăm.


“Bẩm vương ~ Vương gia, nước ối của công tử đã bị vỡ, cửa sinh cũng ~ cũng đã mở hơn nửa, quả thật đã sắp lâm bồn. Tuy nhiên, nhưng mà ~~ ”


“Nhưng mà cái gì?!”


Minh Đồng nói khẽ một tiếng khiến cho hai vị ngự y vốn đã nơm nớp lo sợ mà đầu gối mềm nhũn chỉ chút nữa đã quỳ xuống đất.


“Nhưng ~ nhưng vì vị trí bào thai có chút vấn đề nên công tử, thai nhi có vóc dáng cũng ~ cũng không nhỏ. Cho nên sợ rằng ~ ”


“Sợ rằng cái gì?!”


Minh Đồng trợn tròn đôi mắt khiến ngự y kia nửa tỉnh nửa mê ngộ ra đạo lý, những lời chưa dám nói nay cũng dám nói ra. Các vị Vương gia trong triều đều rất nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ có người lạm sát kẻ vô tội. Cuối cùng cũng bĩnh tĩnh lại, một hơi nói rõ tình huống.


“Tình trạng của Công tử bây giờ sợ rằng sẽ gặp chuyện khi sinh. Nếu như tình huống nguy cấp, không biết Vương gia muốn người lớn hay là người nhỏ?”
Sponsored content

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 3 Empty Re: (Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết